LẮP PIN NĂNG LƯỢNG MẶT TRỜI CHO NHÀ XƯỞNG KCN MỸ PHƯỚC 3
MÙA HÈ NĂM 69
1. Hôm rồi, cô Trí ở Canada ( dạy Quốc Văn lớp tôi niên học 1969 – 1970) có ý nhờ tôi biên tập cho một tập thơ, “quy tụ” một số cây bút học trò cùng cô làm báo Xuân Tống Phước hiệp Vĩnh Long từ năm 1969 đến 1971. Tôi tìm lại trong ký ức rồi bắt gặp được một số bài thơ viết thuở đó của Miên Tần – Sâm Thương, Nguyễn Thị Đức Tính, Nguyễn Quang Hùng, Thụy Du – Thư Duy, Y Thu – Lãng, Vũ Thy – Trương Hoàng An…
Nhớ nhất vẫn là tập thơ (đánh máy trên giấy “pơ luya” ) NÉT CHỮ HÔM NAY mà chúng tôi đã cất công gõ trên từng tập 5 tờ giấy can-kê, đóng chỉ tới 100 bản để tặng thầy cô, bè bạn.
Và, hôm nay, 54 năm đã trôi qua, lật giỡ từng trang, tôi vẫn nhớ mùa hạ năm đó – 1969, với hai người bạn: một đã mất và một thành ẩn sĩ ở bên kia sông cái!
2. Hôi đó, tôi vừa đánh máy vừa bất ngờ với NQH. Mới 16 tuổi, Hùng đã có những câu thơ tuyệt vời như đã lớn – đầy khát vọng (hay ảo vọng?):
“…Tôi muốn xin tình thương
như người cần hơi thở
ôi niềm tin
như những nụ hôn…”
(Anh bỏ đi rồi sao – 1969)
Và, hồi đó gã học trò 16 tuổi đã nghĩ về tình yêu – thân phận khá …đặc biệt: tôi xa em ngay khi yêu em nhưng… sao em không về qua lối đó:
“… tôi xa em ngay khi yêu em
em thích nghe chuyện tình yêu
gặp em tôi sẽ nói về cái chết
tình yêu không là gì hết
tôi ôm tôi ngủ vùi trong cô đơn
thôi giã từ quá khứ
chẳng tìm tương lai làm gì
tôi che tay tìm bóng mát
giữ hơi thở cho bình yên
sao em không về qua lối đó…”
Giờ, đã bước qua cổ lai hy, ở bên kia sông cái, NQH có mỉm cười khi đọc thơ ngày cũ ?
3. Với NQH, tôi có thể điện thoại với H để “xin phép” sử dụng mấy bài thơ của hắn, còn với Vũ Thy – An thì chắc là không thể . An mất khi chưa kịp nghỉ hưu.
Khác với NQH, thơ của An nhẹ nhàng hơn, “học trò” hơn:
“… Cho tôi được một lần và mãi mãi
Ngồi lặng yên nghe thầy cô giảng dạy
Những mái đầu xanh ngoan ngoãn ngây thơ
Và nhìn từng đàn bướm trắng bay bay…”
( 1969 – Xin từ ước vọng)
Trong bài thơ “Lời sỏi đá”, An viết:
“… mưa hãy rơi
rơi trong lòng sỏi đá
rửa sạch những gì không đẹp của hậu quả chiến tranh
lòng tôi được trở về miền nguyên thủy
hãy rơi xuống – vùng núi cát cằn khô
như lòng tôi khô cằn sỏi đá
tôi van xin… tôi tha thiết van xin …”
Năm 1969, An mới 15 tuổi, nhỏ nhất đám. Lúc đó thích vẽ hơn làm thơ!
4. Tôi viết những dòng nầy trong một buổi trưa nắng lửa 2013. Ký ức quay về những ngày trần trùng trục ở nhà TH, gò lưng đánh máy “Nét chữ hôm nay”. Biên tập để in lại những nét chữ hôm đó – giờ đôi chỗ đã phai nhòa, cũng là để lưu lại những tình bạn, lúc về già, có khi nghĩ tới chỉ là một nụ cười…xòa, hay là một khóe mắt rưng rưng…